Con trai! Nhìn các con bây giờ, chắc khó hình dung được nỗi gian nan, vất vả trên suốt quãng đời tuổi đôi mươi của mẹ. Con và em gái đều đi du học, mẹ dù chưa gọi là quá dư dả, nhưng nhờ Phật thương đã giúp cho mẹ vượt qua tất cả, xoay sở rồi đâu đó cũng vuông tròn. Đối với cuộc đời của một người phụ nữ tha hương cầu thực, không nhà không cửa, không tiền không bạc từ bàn tay trắng tạo dựng nên cơ nghiệp như mẹ, dù không nói ra nhưng còn nỗi vui mừng nào hơn, khi các con sung sướng hơn nhiều những bạn bè cùng trang lứa.
Nhưng hôm qua con đã làm mẹ khóc. Mẹ khóc tức tưởi như đứa trẻ, đến nỗi con phải giật mình. Con nói là: “Con nhắc lại chuyện lúc nhỏ để mẹ vui, chứ làm sao mà mẹ mau nước mắt như thế làm con hết hồn hết vía”.
Con trai, mẹ gác bao công việc bận rộn lên máy bay sang thăm con và em. Em gái con ngoan ngoãn, học giỏi và rất biết cách thích ứng nơi xứ người nên mẹ rất yên tâm. Con vẫn không có gì thay đổi so với lúc ở nhà. Mẹ hỏi: “Nào con trai, con có nhớ mẹ không?”. Mẹ không thể ngờ được khi nghe những lời con thỏ thẻ. “Con quen rồi mẹ, quen cảnh ở nhà một mình”.
“Mẹ có nhớ không, lúc con còn nhỏ, mẹ cho con 2.000 đồng, biểu con đi chơi điện tử. Con đi chơi một lúc về thì mẹ đi đâu mất tiêu à, con òa khóc quá chừng”.
“Mẹ có biết không, lúc mẹ gửi con nội trú ở trường. Các bạn mỗi tuần đều được mẹ đón về nhà. Còn con thì không mẹ ạ. Mỗi ngày cuối tuần, con đều đứng ngóng chờ mẹ, rồi không thấy mẹ đến con khóc. Cô giáo phạt con vì con không tuân theo nội quy của nhà trường”.
Nghe đến đây tự dưng mẹ khóc. Nước mắt cứ tuôn ròng thương quá nỗi lòng của đứa con trai mà chưa bao giờ mẹ nghĩ đến. Lúc ấy mẹ đưa hai con rời bỏ quê hương vào Sài Gòn lập nghiệp. Người phụ nữ một nách hai đứa con nhỏ, mẹ chỉ biết nghĩ đến làm sao làm thật nhiều để có thể sống được ở xứ người. Mẹ nhận hết việc này, rồi bắt sang làm việc kia. Mẹ không quản nhọc nhằn để mong lo được cho các con như bao gia đình khác. Mẹ sợ các con thiếu thốn, sợ các con không được cắp sách đến trường. Đời mẹ không được học hành nên phải nhọc thân lao động vất vả. Mẹ muốn các con không giống mẹ. Mẹ cứ nghĩ, gửi con có người chăm nom chu đáo rồi thì mẹ cố gắng kiếm thật nhiều tiền. Mẹ đâu có ngờ con trai mẹ có nhiều suy nghĩ, nhiều tình cảm âu yếm đến như thế. Những tình cảm ngây thơ khao khát đến cháy lòng. Những ký ức vỡ òa của tuổi thơ vẫn theo con đến ngày khôn lớn. Mẹ khóc, vì thương con. Giá như bây giờ mẹ đâu để con phải thế.
Con hốt hoảng khi bỗng dưng mẹ nhạt nhòa, tức tưởi, vội phân bua:
“Nhắc vậy ý con muốn mẹ biết con quen rồi, không có làm sao đâu nên mẹ đừng lo, chứ con đâu nghĩ là mẹ mau nước mắt đến vậy, mẹ làm con mất hồn mất vía!”.
Cuộc sống vẫn là một bài toán khó phải không con? Trẻ thơ đâu biết gì đến cái đói cái no, cái nom nốp lo âu trong cuộc sống. Thế giới của các con cần sự quan tâm, âu yếm của cha mẹ. Trong lúc ấy mẹ lại miệt mài cùng cuộc sống, chạy đua với thời gian để cho con có được tương lai. Quên mất rằng con có những khoảnh khắc nao lòng. 
Em gái con không hiểu tại sao mắt mẹ lại ướt nhòa. Đến khi biết chuyện vội nói lời an ủi:
“Thôi mẹ đừng buồn, anh Hai con nông nỗi nên mới nói những lời như vậy, chứ hồi ấy mẹ không gửi chúng con để đi làm thì lấy gì để nuôi sống chúng con, lo cho chúng con ăn học được như bây giờ”.
Con gái mẹ lớn rồi, biết nói bao lời hay ý đẹp. Mẹ có buồn đâu con. Mẹ đang rất hạnh phúc. Có những khoảnh khắc đi qua, khó lấy lại biết bao. Nhưng không có những giọt nước mắt ngày ấy thì đâu có những ngọt ngào ở hôm nay, phải không con. Tương lai mẹ cho các con không là nhà cao cửa rộng, xe hơi nhà lầu, nhưng mẹ cho các con là vốn kiến thức và bản lĩnh để sống ở đời, để con làm chủ số phận của mình. Mẹ hiểu thế giới tuổi thơ qua suy nghĩ của con. Những ai có thời gian, hãy dành cho con mình nhiều hơn. Thời gian qua đi không lấy lại được. Khi con còn nhỏ hãy bồng ẵm dỗ dành, bởi khi con lớn lên chúng ta đâu còn cơ hội ẵm con trong vòng tay nữa. Khi con còn nhỏ hãy dành cho con những tình cảm yêu thương nhất để cho con không có những khoảng trống trong tâm hồn. Mẹ mừng vì các con tự biết vươn lên mà trở thành những đứa con ngoan. Nếu không con có thể vì những lỗ hỏng trong tâm hồn mà có những hành vi lệch lạc cũng nên.
Con trai! Lần đầu tiên mẹ khóc, không phải vì buồn, vì giận, mà vì mẹ vui khi nhận ra rằng các con của mẹ biết suy nghĩ, chính chắn trong cuộc đời. Mẹ trân trọng những khoảnh khắc như vầy các con ạ…
THIỆN TÂM
|