Cứ mỗi năm mùa thu đến, trời mây buồn buồn. nỗi buồn của mùa thu thật nhẹ, như khói như sưong… nhưng tôi thì không phải vậy, tôi không có mùa thu nhẹ buồn như thế đâu. bởi mùa thu của tôi là mùa vu lan mà mỗi lần vu lan về là tôi lại mang một nỗi buồn vô cùng - tôi nhớ mẹ!
Ngày xưa, khi còn mẹ, ta không biết đến nỗi buồn này, ta đến chùa lễ Phật cài hoa hồng trong mùa Vu lan cũng thấy hoa hồng như những đóa hoa khác, không chạnh lòng cũng chẳng quan tâm. Đến một ngày nào đó, như hôm nay chẳng hạn, khi ta tủi thân cài hoa trắng trên ngực áo ta mới khóc thầm và tự vấn mình. Vì sao khi mẹ ta còn ta cứ vô cảm nhìn mẹ, chào mẹ một câu buổi sáng rồi đi làm, rồi quên mất mẹ ở nhà một mình vò võ đợi con về. Mà con có chịu về sớm với mẹ đâu… Con còn mãi rong ruỗi nơi này, nơi kia mà. Ngày ta còn mẹ chưa chịu nói một câu: Mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm. Thỉnh thoảng mua một món quà nhỏ tặng mẹ, dâng mẹ một món ăn ngon mà mẹ thích, ta tưởng làm thế là đã yêu mẹ lắm rồi, nên hí ha hí hửng mà rong chơi…
Sao lúc đó ta không ở bên mẹ, hát cho mẹ ngủ? Sao không ngồi quạt mát cho mẹ khi nắng gió trở trời, như mẹ đã từng chăm sóc cho ta. Sao không nói với mẹ rằng; Mẹ ơi! Không ai thương mẹ bằng con/ không ai thương con bằng me... Niềm vui của mẹ lúc đó là ánh mắt yêu thương, lời nói ân cần, mới là niềm vui vô giá của mẹ đó, các bạn ạ.
Khi tôi viết những dòng chữ này cũng là để tâm tình cùng bạn, các bạn trẻ ngày nay ơi! Các bạn hãy ngồi lại bên mẹ, hãy biến mỗi ngày, mỗi ngày sống bên mẹ là một ngày Vu lan. Mùa Vu lan ngắn ngủi lắm. Một năm có Xuân, Hạ, Thu, Đông một đời người rồi cùng trải qua. Khi cha mẹ còn đó, hãy ôm trọn mùa thu như ôm trọn cha mẹ vào lòng. Đừng để như tôi bây giờ, ngồi nghe tiếng chuông chùa xa vắng mà nhớ me... Niềm ân hận muộn màng này không xóa lấp được trong tôi nỗi buồn. Tôi đã có nhiều lần cúi đầu cho những dòng nước mắt tuôn chảy khi ai đó nói về mẹ, về cha, về tình yêu thương vô bờ ấy.
Nếu còn mẹ, bạn hãy thương yêu, chăm sóc mẹ; cùng nắm tay mẹ đi đến chùa giúp mẹ thắp nén hương lễ Phật, mẹ già rồi mắt yếu, lưng còng, hãy đọc cho mẹ nghe một thời kinh. Mẹ ơi, hãy ngồi yên đó nhìn con lạy sám hối trước Phật đài. Con sám hối cho mẹ. Mẹ sám hối cho con. Mẹ cùng con tội được diệt, phước được sanh, đó mới là việc làm cần thiết khi còn bố mẹ.
Tôi khóc, vì khi mẹ còn tôi đã không làm được điều này. Vì thế, mỗi mùa Vu lan về là mỗi lần nỗi buồn trỗi dậy. Vì vậy mà câu thơ: Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc/ đừng để buồn vương mắt mẹ nghe không... thật là quí giá, đáng được trân trọng để chúng ta nhắc nhở nhau...
Bạn hãy cùng tôi cùng nhớ về mẹ cha, về ân nghĩa sinh thành của nhiều đời nhiều kiếp xa xưa. Nguyện từ nay hướng về mùa Vu lan báo hiếu. Dẫu có buồn một chút nhưng cũng thương nhiều một chút cho trái tim tôi ấm lại, cho nỗi buồn bỏ lại phía sau, cho nỗi buồn tan vào hư không, vào khói sương thành mưa bụi bay đi trong cõi hồng trần đầy hư ảo vô thường này.